Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Gác Đêm

Một vụ án vượt ngục ly kỳ chấn động, 22 kẻ đào phạm trốn ra ngoài xã hội, có người từng giết người, có người uống máu, lại có người chuyên phóng hoả đốt cô dâu... Những tên đào phạm này vô cùng hiểm ác, trở thành cơn ác mộng khiến cho người dân thành phố Nam An khó có thể yên giấc. Dưới áp lực vô cùng to lớn, một tổ chức bí mật dưới tên gọi “Người gác đêm” đã bị phủ bụi từ lâu có được cơ hội khởi động lại... Cơ chế đào thải của Người gác đêm rất thẳng tay, mỗi tuần đều có người bị loại khỏi cuộc chơi. Thế nhưng, điều tàn khốc hơn nữa chính là, dường như có kẻ đang ngầm chạy đua với họ. Cứ mỗi lần khi họ tiếp cận được với đào phạm, cuối cùng, thứ họ truy bắt được, đều chỉ là một nạn nhân vừa mới tử vong... 3 tháng, 22 đào phạm, 1 kẻ sát thủ thần bí, trong cuộc chơi đếm ngược thời gian này, cuối cùng ai mới là người có thể mỉm cười chiến thắng? *** S eri tiểu thuyết “Pháp y Tần Minh” đã xuất bản được năm cuốn rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc bắt đầu viết một seri mới. Đây chính là lý do ra đời seri “ Người gác đêm ”. là khởi đầu cho sự đột phá trong sự nghiệp sáng tác của tôi Nói thực, câu chuyện này, tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã cùng lên kế hoạch rất lâu rồi, chính là muốn cho mọi người được thưởng thức một câu chuyện phức tạp nhưng lại rõ ràng, hư cấu nhưng hợp lý và vô cùng hấp dẫn. Đến tận buổi tối hai hôm trước, đại cương của “Người gác đêm” mới thực sự hoàn thành, bộ não chuyển động liên tục không ngừng nghỉ mấy ngày đêm này của tôi mới được thả lỏng nghỉ ngơi. Tôi rất thích câu chuyện này, có ba lý do: Một là, câu chuyện này có mấy tuyến đường chính, mỗi tuyến đường chính đều có những sự giao thoa ở các mức độ khác nhau. Bởi vì đây là một câu chuyện vô cùng phức tạp, là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, cũng là một câu chuyện vô cùng hại não. Câu chuyện bắt đầu kể từ khi nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, sóng dâng ào ạt; câu chuyện được kết hợp từ những chi tiết nhỏ, tinh tế khéo léo. Đương nhiên, kết cấu câu chuyện phức tạp, rõ ràng là một thử thách rất lớn đối với một tác giả chuyên nghiệp. Nhưng, vì muốn đem lại cho mọi người một bữa tiệc đọc sách thịnh soạn, tôi bằng lòng đón nhận thử thách này. Hai là, tại sao tôi lại muốn làm cảnh sát? Rất nhiều bạn có thể cũng giống như tôi, trong lòng tràn ngập cảm giác chính nghĩa. Tôi cảm thấy cảm giác chính nghĩa vô cùng quan trọng, nó là một nhân tố quan trọng của sự phát triển trên quỹ đạo thông thường trong xã hội. Những độc giả đã đọc sách của tôi đều nói, bất luận hung thủ có hung ác đến đầu, seri “Pháp y Tần Minh” đều luôn làm rạng rỡ cảm giác chính nghĩa, có cái nhìn thù địch đối với những kẻ tội phạm và cả sự thương xót đối với những người vô tội đáng thương. Không chỉ như vậy, tám chữ mà tôi vẫn luôn muốn nói với mọi người chính là “lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”. “ Người gác đêm” chính là kể về một nhóm người như vậy. Họ dùng cảm giác chính nghĩa trong lòng mình, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chính mình. Cũng có nghĩa là, “Người gác đêm” tiếp nối mục đích tinh thần của seri “Pháp y Tần Minh”, nhằm hướng chính nghĩa mà tiến đến chính nghĩa! - Ba là, tinh hoa của bộ truyện này chính là “tinh thần pháp trị”. Bốn chữ này nói ra thì dễ, làm được đến độ hoàn mĩ thì rất khó. May mắn thay, chúng ta hiện đang đề xướng thực hiện rộng rãi “y pháp trị quốc”, đây là nhân tố tất yếu để xây dựng đất nước hùng mạnh, duy trì sự ổn định. Và trong thời đại hừng hực khí thế thực hiện rộng rãi tư tưởng “y pháp trị quốc” này, sự ra đời của bộ seri mới này càng có ý nghĩa hơn. Từ khi đất nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, tiến trình pháp trị của nước tôi đã từng bước được đẩy mạnh, trên con đường này, các vị tiền bối hăng hái chăm lo việc nước, không ngừng tìm tòi, mới có được đại cục ổn định ôn hòa như hiện nay. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân thái quá, có thể sẽ mang lại cho chúng ta sự vui mừng hân hoan trên phương diện tinh thần, nhưng thứ thực sự có thể đem lại sự bình yên ổn định cho nhân dân, bắt buộc là pháp trị. Những nhân vật chính trong phim. ảnh như “Dexter”, “Dạ xoa” không thể nào là mục tiêu để chúng ta ngợi ca, tuân thủ pháp luật một cách nghiêm túc. thực thi pháp luật một cách nghiêm túc, mới là tấm gương mẫu mực. “Người gác đêm” kể về một câu chuyện kéo dài mấy chục năm. Điều tôi muốn dùng câu chuyện này để bày tỏ nhất chính là: ý thức pháp trị. Trong cuốn sách, tổ chức Người gác đêm thần bí, đã phải trả một cái giá quá đắt trên con đường pháp trị, trong thực tế, tôi hy vọng ý thức pháp trị có thể ăn sâu gốc rễ vào lòng mỗi người, đặc biệt là trong lòng những người thực thi pháp luật. Như vậy, mỗi người sẽ đều cảm thấy an toàn, xã hội mới ổn định giàu mạnh. “Người gác đêm” là thành quả tâm huyết của tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã, tôi hy vọng các bạn độc giả của tôi sẽ yêu thích nó. Tổ chức Người gác đêm mặc dù tồn tại một cách thần bí, nhưng nó cũng là một lá cờ, một sự ngưỡng vọng hướng tới. Nhóm người đó, có khả năng tồn tại hết sức bình thường ngay bên cạnh chúng ta, bảo vệ cho sự an toàn của chúng ta, canh giữ những đêm bình an cho biết bao gia đình. Tôi hy vọng, các bạn độc giả của tôi sẽ cầu nguyện cho họ. Tần Minh *** Review sách Người Gác Đêm | Pháp Y Tần Minh Tà Ngô:   Ngay vô đầu cuốn mới Người Gác Đêm của Tần Minh đã vô cùng kích thích. Kẻ bí ẩn đột nhập vào nhà bắt cóc em bé ngay dưới mũi của ba mẹ nó. Thế là một màn truy đuổi giành lại con ngoạn mục bắt đầu. Nhưng đau đớn thay, bà mẹ rượt cỡ nào cũng không theo kịp tên bắt cóc, và càng đau hơn nữa là vợ chồng nhà họ là giảng viên thể dục, cô ấy còn là quán quân điền kinh cấp tỉnh. Kẻ bắt cóc này không bình thường, quá không bình thường, chạy thì nhanh, băng tường như vượt đất bằng, đột nhập nhà dân mấy tầng cửa chống trộm mà chẳng lưu lại vết. Công an rơi vào bế tắc thì cậu cảnh sát trẻ Tiêu Vọng vô tình phát hiện ra, đây không phải chỉ là một vụ bắt cóc đơn lẻ mà là một chuỗi vụ bắt cóc, mỗi năm đúng ngày đúng tháng lại bắt một đến hai đứa trong suốt 22 năm. Mỗi đứa trẻ bị bắt cha mẹ chúng đều là những người ưu tú trong lĩnh vực nào đó. Đang tính đi giải quyết vụ bắt cóc thì một vụ án vượt ngục xảy ra với số lượng đào phạm là 22 tên. Lại không bình thường, tử tù hay phạm trọng tội mới cực chẳng đã phải vượt ngục, đằng này, ăn cắp vặt, vô ý đả thương, tai nạn.... mà cũng vượt ngục. Tiêu Vấn Thiên, là người phụ trách truy bắt lũ đào phạm, nhưng số lượng lớn, nhân thủ không đủ, khiến ông vô cùng đau đầu, ông đi xin ý kiến bố vợ (sếp cũ). Lão tía, bố vợ Tiêu Vấn Thiên khởi động tổ chức Người Gác Đêm, truy lùng bọn đào phạm. Trước đây tổ chức người gác đêm toàn anh tài xuất chúng, nay đám anh tài này người trẻ nhất cũng hơn 50 tuổi, ông thì đãng trí, ông thì tay run, ông thì giờ ngồi xe lăn phải có người đẩy. Team già này liệu có bắt được tội phạm chăng? Thế là, tuyển nhân tài trẻ khỏe vào, chia làm 2 đội, cạnh tranh lẫn nhau, đội nào thua mỗi tuần sẽ loại đi 1 người, trong vòng 3 tháng phải bắt sạch lũ vượt ngục. Tiêu Lãng và Lăng Mạc là nhóm trưởng của 2 nhóm, cạnh tranh trên mọi phương diện, mong muốn loại đối thủ ra khỏi cuộc chơi. Nhưng cuộc chơi này người chủ động lại là Kị Sĩ U Linh. Người Gác Đêm lần mò được tên trốn ngục nào định đi tóm thì đều bị Kị Sĩ U Linh hớt tay trên, giết ngay dưới mí mắt cảnh sát. Vậy Kị Sĩ U Linh là ai mà kinh dị dữ vậy, biết trước tất cả, hay trong nội bộ Người gác đêm có nội gián. Nếu có nội gián vậy tên nội gián đó là ai? Chắc phải qua tập 2 mới biết quá. Thật ra, nếu truyện chỉ có vậy thì cũng không hấp dẫn lắm, cái hấp dẫn tôi ở truyện này là Tần Minh không hề giấu giếm như những truyện khác, lộ 1 ít rồi để tới cuối cùng bùm 1 phát cho bất ngờ. Ở đây, mọi người trong tổ chức Người gác đêm từ lúc thu thập chứng cớ, thảo luận sách lược, đưa ra phương hướng, đều rành mạch rõ ràng hết. Độc giả nắm toàn bộ, nhưng không vì biết hết mà cảm thấy nhàm chán hết lôi cuốn Người ta thường nói ăn mặc nửa kín nửa hở mới hấp dẫn, tuột ra hết chả còn gì hứng thú, nhưng Người Gác Đêm như 1 cô gái quá đẹp dù nude sạch sẽ cũng quyến rũ toàn tập. Sau thoát y sạch trơn, cô gái sexy Người Gác Đêm không bùm như ai kia mà biểu diễn 1 màn múa cột bốc lửa mang tên: Tiêu Lãng, Lăng Mạc vs Kị Sĩ U Linh. OMG! Tội nghiệp 2 anh cảnh sát trẻ gì đâu. Anh Lãng thì bị Kị Sĩ U Linh đâm, rồi chọt rồi ngoáy te tua tơi tả, anh Mạc nằm kế bên mà mồ hôi mẹ mồi hôi con mồ hôi nóng mồ hôi lạnh tuôn như mưa, còn tôi đọc tới khúc chọt ngoáy đó thốn hết cả người. Hành xong anh Lãng thì Kị Sĩ U Linh hành tới anh Mạc, phang từ trong tối ra tới ngoài sáng, phang từ trong hẻm xém phang xuống hầm. Anh Mạc bị dần thiếu điều mất nửa cái mạng. Xem truyện mà cứ tưởng đang nghe giọng cổ kiểu lên 100 chữ, lên không không thấy xuống, chạy theo muốn dứt hơi, muốn tắt thở. Và hiện tại kết thúc cuốn 1 này, Tần Minh nhốt tôi ở trên đỉnh tháp không cho xuống, muốn xuống thì đợi quyển 2, mà chưa chắc quyển 2 đã xuống, sợ bị đưa lên cao hơn nữa. Hóng quyển 2, thần kinh vô cùng căng thăng, hy vọng anh Vọng không tèo. Ps: Cài đặt quá hay! *** Người Gác Đêm- cuốn sách dành cho những ai không sợ hãi bóng tối. Câu chuyện mở đầu là một vụ bắt cóc trẻ em. Người lạ đột nhập vào nhà bắt đứa trẻ đi ngay khi bố mẹ đứa bé cũng đang ở nhà. Bố mẹ đứa trẻ phát hiện ra liền cố sức rượt đuổi, thấy con ngay trước mắt mà không thể giữ lại, để kẻ xấu chạy mất. Thân thủ kẻ này đúng là phi phàm, bởi vì hắn cõng một đứa bé mập mạp bỏ chạy mà lại thoát được sự truy đuổi của hai người nổi tiếng là quán quân điền kinh cấp tỉnh… Lần theo manh mối để lại, cậu sinh viên học viện cảnh sát Tiêu Vọng bỗng phát hiện một bí mật động trời. Vào đúng ngày 8 tháng 6 âm lịch hàng năm đều có một vài đứa trẻ bị bắt đi. Lẽ nào có liên quan tới mê tín thời phong kiến, dùng trẻ em để tế lễ? Vậy là có phải 31 đứa trẻ bị bắt đi suốt 22 năm đó đã chết hay nếu còn sống thì chúng đang bị nhốt ở đâu? Mang theo mối nghi hoặc này, Tiêu Vọng đào sâu tìm hiểu thì phát hiện ra, bố mẹ của những đứa trẻ này đều không phải là những người thường: kiện tướng thể thao, kiến trúc sư cao cấp, cảnh sát lão luyện, sĩ quan kiệt xuất hay thậm chí là hacker nổi tiếng… Đang điều tra vụ án mất tích 31 đứa trẻ kì lạ này thì bỗng nhiên một vụ vượt ngục chấn động xảy ra, 22 tên phạm nhân đào tẩu cùng một lượt. Thường thì những người phạm trọng tội, mang án tử hình sẽ đào tẩu vì chúng không còn gì để mất nhưng những người chỉ phạm tội nhẹ như ăn cắp vặt, đánh nhau… cũng vượt ngục thì đúng thật là khó hiểu. Vì vậy nên một tổ chức bí mật gọi là “Người gác đêm” được tái khởi động để điều tra. Nhưng thành viên của những tổ chức này nếu tính những người trẻ nhất cũng không dưới 50, còn lại toàn những người đã 60-70, có người phải ngồi xe lăn, có người tay chân run lẩy bẩy như mắc bệnh Parkinson… liệu những người như vậy thì điều tra được cái gì? Vậy là phải tuyển nhân tài vào tổ chức, đề thi chính là vụ vượt ngục trên, những người mới được đề cử vào chia làm hai nhóm để thực hiện cuộc sát hạch, mỗi tuần nhóm nào thua sẽ phải đào thải ít nhất một người trong vòng ba tháng. Vậy thì cũng không có gì đáng nói, cái thú vị nhất ở đây chính là cuộc suy luận để rượt đuổi nghi phạm của các thành viên mới này, trong đó có cả Tiêu Vọng. Mỗi người một sở trường, mỗi người một suy luận, cuối cùng, nhóm người đó liệu có bắt được 22 đào phạm? Nếu tò mò thì mua sách về đọc liền. Không chỉ đơn giản như vậy, truyện của Tần Minh hấp dẫn bởi cái cách ông tạo nên những nút thắt gay cấn, giả dụ như đang có vụ án điều tra 31 đứa trẻ mất tích thì bỗng có một vụ án li kỳ hơn là vượt ngục xảy ra, đang điều tra để bắt kẻ vượt ngục về thì bỗng nhảy ra một anh “Kị sĩ u linh” tự xưng là thay trời hành đạo, hớt tay trên của các nhóm trong tổ chức Người gác đêm. Cứ điều tra được ai là kẻ đó bị giết trước khi cảnh sát tìm được, một bài báo ca tụng “Kị sĩ u linh xuất hiện”, hầu hết dư luận xã hội đều đồng tình, thậm chí tung hô “Kị sĩ u linh”. Vậy “Kị sĩ u linh” làm vậy có thật sự đúng? Hay pháp luật và cảnh sát mới là những người mà nhân dân nên tin tưởng? Câu trả lời bạn sẽ tìm thấy trong cuốn truyện này. Đó, đọc tới đó chắc chắn ai cũng nghĩ ồ cái anh nhân vật chính tên là Tiêu Vọng chắc luôn, nhưng xin thưa main của chúng ta là Tiêu Lãng- em trai Tiêu Vọng. Với một cái mũi thính suýt bằng chó nghiệp vụ, đôi mắt tinh tường và một thái độ lơ đãng có chút bất cần, tham gia vào tổ chức Người gác đêm vì cá cược với bố và muốn ở gần cô bạn đáng yêu Đường Đang Đang, Tiêu Lãng là một điểm sáng, là tâm cười trong mạch truyện căng thẳng. Cái cách suy nghĩ lạc quan, cách nói chuyện dí dỏm của Tiêu Lãng sẽ khiến người đọc cảm thấy yêu thích cậu nhóc ngay từ những trang sách đầu tiên. “Người gác đêm” của Tần Minh là một câu chuyện rất cuốn hút và dễ đọc, tuy một vài chỗ suy luận có chút gượng ép nhưng về cơ bản thì đều logic. Nhân vật chính Tiêu Lãng không tạo cảm giác nặng nề như với Phương Mộc trong series tâm lý tội phạm của thầy Lôi Mễ, không thần thánh như Eumenides của Chu Hạo Huy hay không phải là những tiến sỹ có kiến thức cao siêu như trong những cuốn truyện của Tử Kim Trần. Vì còn là một cậu nhóc nên chúng ta cảm thấy gần gũi hơn, chứng kiến quá trình phá án cũng là chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu, độc giả sẽ thấy gần gũi hơn rất nhiều. Nói tóm lại, “Người gác đêm” là một cuốn sách rất đáng đọc. Đọc quyển 1 rồi lại hóng quyển 2, vì những câu hỏi gợi mở trong quyển 1 thôi thúc người ta muốn biết câu trả lời. Quá khứ của tổ chức Người gác đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, “Kị sĩ u linh” thực chất là người của tổ chức nào, Tiêu Vọng đã đi đâu… chắc phải chờ quyển 2 mới rõ. Nguồn hình và bài viết: Độc giả giấu tên fan Cổ Nguyệt Books *** Tần Minh & series Người gác đêm: Lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo Người gác đêm là một series trinh thám mới của Tần Minh, đánh dấu sự chuyển mình của tác giả từ thể loại thiên về khoa học giải phẫu tử thi sang phong cách trinh thám hiện đại. Độc giả yêu mến truyện trinh thám thường khó tính và kỳ vọng cao, tôn thờ chủ nghĩa logic lạnh lùng chính xác, nếu tạo ra bất ngờ nữa thì lại là điều tuyệt vời. Thế nhưng để tìm được những cuốn trinh thám hay như vậy thường không hề dễ dàng! Nếu bạn yêu mến những pha rượt đuổi ly kỳ nghẹt thở, những hành động mãn nhãn kết hợp với logic khám phá vật chứng một cách khoa học, hãy đến với series trinh thám hình sự của Jeffery Deaver và phiêu lưu cùng Lincoln Rhyme. Nếu bạn muốn khám phá ra tên hung thủ đầy bất ngờ theo kiểu té ghế, “hắn nằm trong số chúng ta”, hắn ở ngay cạnh bên mình, hắn là kẻ “không thể tin được”, thì hãy đọc hết series trinh thám cổ điển của nữ hoàng Agatha Christie Có thể bạn chưa đọc : Vụ ám sát ông Roger Ackroyd: Cứ đọc đi, rồi bạn sẽ bị lừa Nếu bạn cần tìm những cuốn trinh thám ngược, kiểu hung thủ sẽ thắng thế, chào mừng bạn tới với thế giới của Tử Kim Trần, nơi quan tham sẽ bị “thanh trừng” thân bại danh liệt, còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tiêu biểu : Mưu sát và lời cảnh tỉnh cho những cán bộ chốn quan trường Không thích bất cứ một điều gì ở trên? Chỉ có yêu thích khoa học, logic, giải phẫu tử thi và những vụ án đơn thuần nhạt nhẽo, mời bạn ghé thăm series án mạng của Pháp Y Tần Minh. Tất nhiên, những cuốn sách của Tần Minh như Người giải mã tử thi, Kẻ dọn rác hay Kẻ nhìn trộm vẫn là những tác phẩm đáng đọc, chỉ có điều “món ăn lạ” ăn nhiều sẽ bị ngán! Có lẽ bởi vì sợ độc giả bị “bội thực” với những vụ án “nhạt nhẽo” của mình, lần này Tần Minh đã mang đến cho chúng ta một series hoàn toàn mới, nơi bác sĩ pháp y chỉ là kép phụ, và dàn thám tử phá án cũng không 100% làm cảnh sát. Họ đơn giản chỉ là dân thường đóng vai cảnh sát thực tập, dưới danh nghĩa cái tên “Người ác đêm” Thẳng thắn mà nói, Tần Minh mặc dù có kinh nghiệm lâu năm trong nghề với chuyên môn cao, điều này được thể hiện qua kiến thức và cách giải thích chi tiết của tác giả trong các tác phẩm của mình. Tuy nhiên, để đạt đến cảnh giới cao về logic & cẩn mật lạnh lùng thì vẫn thua Tử Kim Trần một bậc. Bởi thế nên trong tập 1 của Người gác đêm, Tần Minh đã mang đến một gia vị vừa quen vừa lạ, để giải thích cho những trường đoạn thiếu logic của mình Động cơ vượt ngục Xuyên suốt câu chuyện Người gác đêm là hành trình truy bắt những phạm nhân vượt ngục. Và kết quả cuối cùng, phạm nhân lên kế hoạch thực hiện mang bí danh V đồng thời cũng đóng vai trò là kị sĩ U Linh, là người đạo diễn của mọi thứ Nhưng động cơ gì để khiến 21 người còn lại ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch được V sắp đạt tỉ mỉ, và thực hiện nó một cách hoàn hảo đến như vậy? Tác giả trả lời: Thôi miên! Đây là một bước lùi của tác giả trong việc khắc họa nên một câu chuyện trinh thám ly kỳ và lôi cuốn. Mặc dù thôi miên là một phương án khả thi, nhưng hoàn toàn có thể tạo ra một bối cảnh khác logic hơn, hoàn hảo hơn. Chẳng hạn như Prison break, series nổi tiếng của truyền hình Mỹ đã tạo nên một thiên tài Michael Scofield hoàn hảo, khiến cho hành trình vượt ngục của anh & đồng bọn trở hành siêu phẩm, với hàng loạt những lý do hành động hết sức logic và chặt chẽ (season 1). Nhưng chúng ta cũng nên thông cảm với Tần Minh, anh đâu thể nào tạo ra được siêu phẩm sánh ngang với các đạo diễn hàng đầu của FOX được! Motip Thay trời hành đạo quen thuộc Thật đáng tiếc vì đọc đến giữa chừng độc giả sẽ lại ngao ngán phát hiện ra, lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo nữa ra đời. Chúng ta đã quá quen với những hình tượng như vậy. Ánh sáng thành phố của Lôi Mễ, Sát thủ Thông báo tử vong của Chu Hạo Huy, Kẻ nhắc Tuồng của Donato, hay mới đây có Kẻ Trừng Phạt của Vi Nhất Đồng. Và lần này đến lượt Tần Minh với Kị sĩ U Linh. Hắn sát hại hết những phạm nhân bỏ trốn với tội phạm nghiêm trọng. Mục đích của hắn là gì? Đem lại một thứ ánh sáng công lý cho thành phố như Giang Á, hay theo đuổi mục tiêu “hành đạo” kiểu Chu Hạo Huy? Và có lẽ cuốn sách sẽ trở thành một tác phẩm vứt đi, nếu như tên sát thủ đứng đằng sau tất cả không lộ diên ở cuối tập 1. Chính vì những bí ẩn chưa được giải đáp của tập này khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn, tò mò hơn trong con mắt của những độc giả trinh thám khó tính! Đầu tiên là sự ngắt quãng của mạch truyện. Tác giả dành 2 chương để nói về bắt cóc trẻ em rồi “bỏ quên” câu chuyện và trở lại với series truy sát tù nhân vượt ngục. Bí ẩn này nên được độc giả hiểu như thế nào cho hợp lý? Dành một chương dài hơi để kể về vụ bắt cóc bí ẩn. Nạn nhân là con trai bé bỏng của một cặp vợ chồng có truyền thống siêu đẳng về thể dục thể thao. Ấy vậy mà hung thủ còn cao tay hơn, hắn mở khóa đi vào nhà ngay trong đêm không để lại một chút dấu vết, thậm chí còn chạy nhảy trèo tường tốc độ cao hơn cả 2 vợ chồng, người vợ vốn nổi tiếng là quán quân vận động viên điền kinh của tỉnh. Tác giả còn dành hẳn một chương dài hơn nữa để kể về quá trình Tiêu Vọng điều tra hàng loạt vụ bắt cóc trẻ sơ sinh bí ẩn tương tự. Tổng cộng có hơn 30 vụ mất tích của trẻ sơ sinh, và rõ ràng là hung thủ đang tuyển chọn gen để đào tạo ra một lứa “tài năng” mới. Để đảm trách việc gì, thì qua tập 1 này chúng ta hoàn toàn có thể suy đoán ra: Chính là tạo ra những “sát thủ” như “Kị sĩ U Linh”. Tất cả những đứa trẻ tài năng thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ chúng, lớn lên sẽ là những “Người gác đêm” phiên bản tà ác, được tổ chức kết nạp và săn lùng tội phạm, thay trời hành đạo. Về điểm này, mô típ quen thuộc từ Bản thông báo tử vong của Chu Hạo Huy lại được Tần Minh tái hiện. Điểm cộng là khác với Chu Hạo Huy, lần này vị bác sĩ pháp y của chúng ta đã diễn đạt câu chuyện theo hướng ngắn gọn và súc tích hơn. Bí ẩn thứ hai là LÝ do nào khiến cho tổ chức Người gác đêm phiên bản 1.0 bị hủy bỏ? Qua cái kết của câu chuyện trong tập 1, dễ dàng có thể kết luận: tồn tại cùng lúc 2 lý tưởng trong tổ chức, có thể hiểu là Phiên bản Người gác đêm thiện và người gác đêm ác. Và ngay từ phiên bản tổ chức 1.0 đã tồn tại 2 phiên bản trái ngược nhau này, dẫn tới đấu đá lẫn nhau, khiến cho tổ chức lụn bại & giải thể. Phiên bản Người gác đêm thiện thì lặng lẽ chờ thời, và nhân vụ vượt ngục 22 tù nhân bỏ trốn đã có lý do chính đáng để khởi động lại tổ chức. Phiên bản Người gác đêm ác thì lạnh lùng hơn, bắt cóc trẻ em gen tốt & đào tạo ngay từ khi tổ chức 1.0 bị giải thể, và đến nay tổ chức đã trở nên hùng mạnh hơn, tạo ra những phiên bản sát thủ oai hùng hơn, họ chính là những Kị sĩ U Linh phiên bản hoàn thiện! Nếu những suy đoán này là đúng khi giải mã bí ẩn thứ 2, thì rất có thể độc giả sẽ được chứng kiến một tập 2 hoàn toàn kịch tính với sự cuộc nội chiến siêu anh hùng tương tự phiên bản Civil War đã được tái hiện trên màn ảnh bởi Marvel. (Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết) - Hoang Lao Hac Mời các bạn đón đọc Người Gác Đêm của tác giả Tần Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cốt Tủy
“Trong khu phố Bone có một ngôi nhà Trong ngôi nhà có một cô gái Trong cô gái là bóng tối ngự đầy...” Tại sao chúng ta lại thích đọc tiểu thuyết về tội phạm, xem các chương trình truyền hình tội phạm và những điều tương tự. Chúng ta tìm hiểu cách thức họ gây án? Động cơ gây án là gì? Tất cả bởi vì chúng ta muốn muốn hiểu họ; tại sao họ lại có "hành động" khác với chúng ta. Những kẻ tội phạm - Bản thân họ sinh ra đã mang "mầm ác" hay do hoàn cảnh, xã hội đưa đẩy? Tarryn Fisher là một trong những tác giả Best-seller. Cô là một bậc thầy về những nhân vật hư hỏng về mặt đạo đức và làm cho chúng ta suy nghĩ về vẻ đẹp trong "bóng tối". Cốt tủy (tên gốc tiếng Anh là “Marrow”) là một trong những câu chuyện về vẻ đẹp bên trong xấu xí. Nhân vật chính của tác phẩm là Margo - cô gái sinh ra và lớn lên ở khu phố nghèo nàn, trong ngôi nhà "hố đen của sự sống". Lặng lẽ ngủ yên trong từng ống xương, ngày qua ngày, “cốt tủy” chưa một lần lên tiếng, chỉ âm thầm đồng hành cùng cô gái ấy - Margo Moon -qua những ngày buồn thảm ở khu Bone (Xương), trong ngôi nhà “hố đen sự sống”, cùng người mẹ loạn thần, đàng điếm và vô cảm. Thật khó có thể nói Cốt tủy là hành trình "tha hóa tâm hồn" hay "thăng hoa tâm hồn". Cuốn sách giống như một bộ phim hình sự. Nửa đầu, tĩnh lặng đến đáng sợ, tĩnh lặng trong những suy nghĩ miên man của cô gái nhút nhát, nghĩ rằng cô ấy không quan trọng. Nhưng nửa sau, khi đã nắm trong tay số phận của chính mình, mạch truyện trở nên dồn dập và nhanh hơn. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa "khúc cua" ấy? Với Cốt tủy, người đọc như đang chứng kiến những điều từ phía bên kia của luật pháp. Một cuốn tiểu thuyết chạm đến tận cùng "góc tối" của con người. Một cuốn tiểu thuyết vừa lạnh lẽo, vừa thơ mộng đến "xảo quyệt". Quyến rũ nhưng cũng rất nguy hiểm. Thế nào là sai? Thế nào là đúng? Một cuốn tiểu thuyết sẽ khiến bạn phải day dứt, đau đến tận cốt tủy. Nếu bạn thích tham gia một cuộc hành trình ở góc tối của tâm hồn, có lẽ bạn sẽ thích cuốn sách này! *** MỖI VIÊN NGỌC TRAI ĐƯỢC HÌNH THÀNH NÊN TỪ MỘT MẢNH VỤN - đó là thứ vô dụng như một mẩu gốm hay bụi bẩn tình cờ lọt vào cơ thể con trai. Theo bản năng, để tự chữa lành vết thương, con trai sẽ sinh ra phản ứng tự vệ, tạo ra một chất trơn, cứng và sáng bóng bao bọc lấy dị vật. Chất này được gọi là “xà cừ”. Một khi vẫn còn nằm trong cơ thể con trai, dị vật sẽ luôn được phủ trong lớp xà cừ đẹp đẽ. Tôi vẫn luôn cho rằng con trai thật phi thường khi bao bọc lấy thứ làm đau mình bằng chính phần tinh túy nhất của bản thân. So với kim cương - loại đá quý đắt đỏ và quý hiếm được người đời khao khát, ngưỡng vọng, những viên ngọc trai có phần lép vế hơn. Chúng sinh ra thật khiêm nhường khi ban đầu chỉ là những vật ký sinh nhỏ bé bám vào cơ thể vật chủ, ngày ngày được chính vật chủ nuôi dưỡng và trở nên đẹp đẽ. Sự hình thành ngọc trai từ mảnh vụn thật kỳ diệu. Những câu chuyện quý báu cũng thường được tạo nên từ những điều tầm thường như thế. *** Năm 13 tuổi CÓ MỘT NGÔI NHÀ TRONG KHU XƯƠNG. Ngôi nhà ấy có một cánh cửa sổ vỡ. Chỗ vỡ được che bằng giấy báo dán băng dính chằng chịt ở bốn góc. Lớp ván gỗ ốp tường chống đỡ phần mái xập xệ, lõm xuống như da thịt người già, như thể phải chống đỡ sức nặng của cả trái đất vậy. Đó là ngôi nhà nơi tôi sống cùng với mẹ, chịu đựng mưa gió, chịu đựng sự đè nén. Tôi gọi nó là “hố đen sự sống”, vì nếu không chống cự lại, ngôi nhà này sẽ xâu xé bất kỳ ai bước vào trong. Như nó đã làm thế với mẹ tôi. Và như nó đang cố cắn xé cả tôi. “Margo, cầm cho mẹ cái khăn tắm.” Tên tôi được xướng lên cùng với lời sai bảo. Tôi vâng lệnh. Rõ ràng không thể gọi đây là cái khăn tắm được. Trông nó chẳng khác gì cái giẻ cũ kỹ vì dùng quá lâu ngày và đã bạc màu vì phải lau chùi quá nhiều thứ bẩn thỉu. Mẹ lấy cái khăn từ tay tôi mà chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ngón tay mẹ rất thon thả, móng tay sơn màu đen được cắt tỉa gọn gàng. Mẹ luồn khăn vào giữa hai chân và lau thật mạnh. Tôi ái ngại quay mặt đi để mẹ được riêng tư một chút. Chỉ khi không có những ánh mắt dòm ngó, người ta mới được riêng tư trong ngôi nhà này. Lúc nào cũng có những kẻ - chủ yếu là đàn ông - núp xung quanh cửa và hành lang nhìn vào với ánh mắt hau háu thèm muốn. Chỉ cần được phép là mấy kẻ đó ngay lập tức lao vào. Đấy là nếu họ được phép. Nhưng tôi không đời nào làm thế. Mẹ tôi bước ra khỏi bồn tắm và cầm lấy cái khăn mặt trong tay tôi. Ngôi nhà lúc nào cũng bốc mùi ẩm mốc và hôi thối, nhưng trong vòng một tiếng sau khi mẹ tắm, nó sẽ phảng phất mùi muối tắm của mẹ. “Margo, lấy cho mẹ cái áo choàng.” Tên tôi lại được xướng lên cùng với câu ra lệnh. Mẹ tôi rất ghét phải tắm một mình. Mẹ kể với tôi rằng bà ngoại từng cố dìm chết mẹ trong bồn tắm khi mẹ còn nhỏ. Đến bây giờ mẹ tôi vẫn bị ám ảnh vì chuyện đó. Ban đêm, thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng mẹ rên rỉ trong khi mơ màng ngủ: Đừng mẹ ơi! Tôi không biết gì về bà ngoại mình. Sau lần suýt chết ấy, mẹ tôi được đưa vào Trung tâm bảo trợ trẻ em. Mẹ tôi gọi nơi đó là một cơn ác mộng. Đúng lúc mẹ tôi được chấp nhận vào trại thì bà ngoại tôi qua đời vì lên cơn đau tim dữ dội và để lại cho đứa con gái duy nhất ngôi nhà này - chính là “hố đen sự sống”. Trong khi mẹ soi gương, tôi trải chiếc áo choàng đỏ mềm mại của mẹ ra. Tôi có nhiệm vụ giặt là nó hai lần một tuần và luôn làm thật cẩn thận vì chiếc áo này là tài sản quý giá nhất của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ đẹp. Vẻ đẹp dữ dội sánh ngang với bão tố. Mẹ phóng túng và mạnh mẽ. Dường như Chúa đã trao cho mẹ quyền năng khủng khiếp để phá hủy mọi thứ mỗi lần mẹ nổi cơn thịnh nộ. Chúng tôi cùng chiêm ngưỡng hình ảnh mẹ trong gương suốt mấy phút. Tôi dõi mắt theo những ngón tay mẹ đang kiểm tra từng nếp nhăn trên mặt. Đây là “thủ tục” mà chiều nào mẹ cũng làm trước khi bắt tay vào việc khác. Mẹ lấy mấy tuýp kem nhỏ tôi mua cho mẹ ở hiệu thuốc ra bày trên mặt chậu rửa sứt sẹo, rồi lần lượt chấm từng loại kem lên vùng da quanh miệng và mắt. “Margo”, mẹ gọi tôi. Tôi nín thở chờ lệnh. Nhìn tôi đứng lấp ló đằng sau, mẹ nói, “Trông mày khó coi quá. Ít nhất cũng phải giảm cân đi chứ. Mặt không xinh thì dáng người phải hấp dẫn.” Để mang thân đi bán như mẹ sao? “Con sẽ cố ạ.” Việc của tôi là phục tùng. “Margo, mày đi được rồi đấy. Nhớ ở yên trong phòng.” Tên tôi vang lên kèm theo hai câu mệnh lệnh. Đúng là được đối xử đặc biệt! Tôi đi giật lùi khỏi nhà tắm để tránh bị đập hay ném đồ vào đầu. Nếu không uống thuốc, mẹ tôi có thể trở nên vô cùng dữ tợn. Chẳng ai lường trước được khi nào mẹ lên cơn điên. Thỉnh thoảng tôi lại lén vào phòng mẹ đếm xem có bao nhiêu viên thuốc, để biết mình còn được sống yên ổn bao nhiêu ngày nữa. “Margo!” Đúng lúc tôi sắp ra đến cửa thì mẹ gọi giật lại. “Dạ, mẹ?” Tôi hỏi như thì thầm. “Tối nay mày không cần ăn cơm đâu.” Nghe có vẻ dễ chịu nhưng thực chất ý mẹ là, “Tối nay mẹ không cho mày ăn đâu.” Không sao hết. Tôi đã tự tích trữ đồ ăn rồi, dù sao trong chạn cũng không có đồ gì ăn được. Tôi đi về phòng mình. Tôi nghe tiếng mẹ khóa cửa rồi bỏ chìa khóa vào túi. Ngoài cửa chính thì trong nhà chỉ có cửa phòng tôi là khóa được. Mẹ lắp cửa phòng tôi từ mấy năm trước. Lúc đầu tôi cứ tưởng mẹ làm thế để giữ an toàn cho tôi, nhưng sau đó tôi phát hiện ra mẹ cất giữ tiền ngay dưới ván sàn phòng tôi. Ngay dưới chân tôi là cả kho báu của mẹ. Mẹ tôi không mua quần áo, ô tô hay đồ ăn, mà lại tích trữ hết tiền ở đây. Tôi thường lấy vài đồng để mua đồ ăn. Chắc là mẹ cũng biết vì thực chất tôi vẫn sống khỏe, lại còn béo tốt nữa. Tôi ngồi bệt xuống sàn, lôi từ gầm giường ra một cái hộp rồi khẽ lấy ra một quả chuối và hai lát bánh mì, cố để mẹ tôi không nghe thấy tiếng giấy gói sột soạt. Quả chuối đã chín đen, vỏ dính nhớp nháp, bánh mì cũng sắp hỏng nhưng vẫn còn ăn được. Tôi cấu mấy miếng bánh mì, vê tròn lại rồi ăn, trong đầu tưởng tượng như đang dự tiệc Thánh vậy. Bạn tôi là Destiny đã được tham dự lễ ban Thánh thể đầu tiên. Cô ấy kể rằng linh mục sẽ đút một miếng bánh mì dẹt vào miệng người chịu lễ. Miếng bánh mì sẽ tượng trưng cho xác thịt của Chúa Jesu. Phải chờ “thân thể Chúa Jesu” tan ra thì mới được nuốt xuống, vì không được cắn vào xác thịt của Người. Sau đó còn phải uống cả “máu Chúa” nữa. Tôi không biết gì về Chúa Jesu hay lý do vì sao lại phải làm như vậy thì mới trở thành giáo dân, nhưng tôi thấy thà giả vờ đang ăn xác thịt Chúa vẫn tuyệt hơn là ăn bánh mì sắp mốc hỏng. Ăn tối xong, tôi nghe thấy có tiếng chân nện huỳnh huỵch và sàn nhà kêu kẽo kẹt. Là tiếng chân ai? Phải chăng là người đàn ông cao lớn có đám lông xoăn rậm rạp màu xám trước ngực? Mà cũng có thể là cái gã ho dữ dội đến mức làm rung cả giường của mẹ. “Là bệnh bạch hầu”, tôi tự độc thoại với cái vỏ chuối mềm oặt. Tôi đã đọc về bệnh này trong một cuốn sách mà tôi đăng ký mượn liên tục ở thư viện vì không muốn trả lại. Tôi ăn một cái bánh Honey Bun rồi lục cặp rút cuốn sách ra, vừa xem tranh vừa liếm mấy ngón tay dính đồ ngọt. Lúc nghe thấy tiếng tấm ván đầu giường của mẹ va kẽo kẹt vào tường, tôi lại ăn một cái bánh nữa. Chẳng mấy chốc tôi sẽ thành đứa béo phì nếu còn sống trong “hố đen sự sống” này. Chừng nào ngôi nhà còn ăn dần ăn mòn chính bản thân tôi.   Mời các bạn đón đọc Cốt Tủy của tác giả Tarryn Fisher.
Mẹ Đã Sai Rồi
“Tôi có nhiều mẹ. Đối với tôi, chuyện này hơi phức tạp. Nhất là vì họ không thực sự yêu thương nhau. Thậm chí một người còn sắp chết. Phải chăng phần nào là do lỗi của tôi? Phải chăng mọi chuyện xảy ra là tại tôi? Bởi lẽ tôi không nhớ được mẹ nào mới là mẹ thật." Không có gì ngắn ngủi như trí nhớ của một đứa trẻ, nhất là khi đứa trẻ đó mới ba tuổi rưỡi. Không ai tin Malone khi cậu khẳng định rằng mẹ cậu không phải là mẹ thật, ngoại trừ bác sĩ tâm lý Vasile, người duy nhất tìm cách khám phá ra sự thật, trước khi các kí ức mong manh của Malone bị xóa nhòa theo thời gian. Một cuộc chạy đua gấp gáp. Trước khi mọi sự đảo lộn. Trước khi tất cả các miếng ghép được xếp vào đúng chỗ. Trước khi những chiếc mặt nạ bị lột bỏ. Malone thực sự là ai? “Bussi liên tục đưa ra những hướng điều tra, xáo trộn các manh mối, đùa giỡn với ảo giác và những bề ngoài đầy lừa mị. Quả là một bậc thầy trong nghệ thuật đánh lừa. - ELLE *** Review Linh Lee:   Malone - một cậu nhóc 3 tuổi đã dứt khoát khẳng định rằng mẹ cậu không phải là mẹ thật. Trí óc non nớt và những ký ức mong manh như khu rừng yêu tinh, tên lửa hay toà lâu đài nhìn ra biển với một con thuyền đắm gãy đôi về cuộc sống trước kia cùng Mẹ thật khiến không một ai tin lời Malone - họ cho rằng đó đơn thuần chỉ là thế giới tưởng tượng sinh động của cậu nhóc 3 tuổi, chỉ trừ anh chàng bác sĩ tâm lý Vasile, người quyết tâm chạy đua với những ký ức bí ẩn ấy để tìm ra sự thật đằng sau những lời nói của đứa trẻ. Đồng hành cùng anh là cô thiếu tá Marianne - một người phụ nữ 40 tuổi, chưa chồng cũng chẳng tình nhân, một nữ thiếu tá quyết đoán trong công việc nhưng cô vẫn mang trong mình giấc mơ hạnh phúc yên ổn với một đứa con, một gia đình. Trước lời nhờ cậy của Vasile, cô chấp nhận tìm ra chân tướng sự thật sau những bức tranh hay câu chuyện của Malone. Cùng lúc đó chính bản thân Marianne đang săn đuổi theo một tên tội phạm đã gây ra vụ cướp nữ trang nhiều tháng trước mà cảnh sát vẫn chưa tóm gọn được. Hai hay thậm chí ba, bốn vụ án chồng chéo nhau tưởng như tách biệt lại chính là những ghép vừa vặn tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh, dẫn tới chìa khoá giải đáp bí ẩn mang tên Mẹ thật của cậu nhóc 3 tuổi. Mạch truyện ổn định, logic chặt chẽ, dẫn dắt người đọc theo dòng ký ức và khiến người đọc sống trong những suy nghĩ và câu chuyện của Malone. Michel Bussi đã thể hiện xuyên suốt được yếu tố psychological đan xem trinh thám trong cả câu chuyện. Ngoài ra, Mẹ đã sai rồi còn có thêm một chút yếu tố thriller được thể hiện qua ý nghĩ của cậu nhóc Malone nên đọc buổi đêm yếu tim có hơi rờn rợn tí. Điểm trừ là bìa sách, dù nhìn thoáng qua rất ổn nhưng 'hơi sai sai' so với nội dung truyện, con thú bông của cậu nhóc là Gouti - con chuột chứ không phải là con gấu bông. Ngoài chi tiết đó thì nhìn chung là rất ổn. Hơi thắc mắc vì không nhiều người biết cuốn nè. 3.8/5. *** Review Nhã Nguyễn: ”Khi bạn nói dối đủ lớn và đủ nhiều thì đó là sự thật”? Một đứa trẻ hơn ba tuổi khăng khăng rằng cha mẹ hiện tại không phải cha mẹ thật của nó, bởi vì con thú bông loài gặm nhấm của cậu kể cho cậu nghe như vậy. Một vụ cướp ngân hàng diễn ra từ nhiều tháng trước mà quá trình điều tra đang đến giai đoạn nước rút. Một chàng bác sĩ tâm lý học đường điển trai, người duy nhất tin lời của cậu bé. Một cô thiếu tá “lỡ thì” bị cuốn vào hai vụ án diễn ra song song (vì anh bác sĩ đeo bám cô không ngừng). Và cuối cùng, một nhân vật bí ẩn, mấu chốt của vấn đề, một bộ óc tính toán đến mức tinh vi (và nhờ đôi chút may mắn?). Tất cả đã đủ cuốn hút bạn chưa, với một cuốn tiểu thuyết trinh thám đến từ nước Pháp? Như đã nói ở trên, tác phẩm này gồm hai vụ án được điều tra độc lập cùng lúc với nhau, và dĩ nhiên, tôi bị hút hơn vào vụ án của cậu bé Malone, với bí ẩn của cậu, rằng những câu chuyện mà cậu kể có là thật, dù mang ít nhiều hoang đường? Chàng bác sĩ tâm lý đã khẳng định rằng trí nhớ của một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể dễ dàng mất đi chỉ sau vài tuần, vài tháng, và những ký ức mà ta còn lưu giữ lại vào khoảng thời gian đó khi lớn lên thực chất không phải ký ức trực tiếp, vậy vì sao Malone có thể nhớ và kể lại những câu chuyện ấy suốt một thời gian dài mà không hề quên nó đi? Cái con thú bông loài gặm nhấm đó liên quan gì đến tất cả chuyện này? Bên cạnh vụ án của Malone, quá trình đuổi bắt tên cướp ngân hàng cũng khá là hấp dẫn. Vì sao mỗi khi cảnh sát đuổi đến sát nút, hắn lại có thể biến mất tài tình đến vậy, trong khi đang bị trọng thương? Hồi hộp, gay cấn đến những trang cuối cùng, một số bất ngờ cài cắm đúng lúc xuyên suốt tác phẩm, đây thực sự là một cuốn sách rất đáng đọc. Điểm trừ nhẹ có lẽ là một số đoạn tả cảnh tả tình hơi dài dòng và lãng mạn hóa (có lẽ là theo kiểu Pháp?), và quý cô Marianne hoàn toàn vẫn có thể là một cô gái độc thân kiêu hãnh cơ mà? Điều đầu tiên tôi thích ở tiểu thuyết này đó là đây không phải câu chuyện tôn vinh chỉ một người hùng đơn lẻ. Vụ án được phá không chỉ bởi công sức của cô cảnh sát Marianne, mà nó là sự đóng góp từ giả thiết của bác sĩ Vasile, linh cảm hợp lý của cảnh sát sắp về hưu Papy và những suy luận rất đúng thời điểm của chàng cảnh sát cấp dưới. Điều thứ hai tôi thích hơn nữa, đó là những câu chuyện của Gouti kể cho Malone rải rác suốt tác phẩm, những câu chuyện tưởng chừng cho trẻ con nhưng chứa đựng những triết lý mà người lớn cũng phải suy ngẫm. “Khi con còn nhỏ thì thật khó mà hiểu được, nhưng con hãy lắng nghe cho kỹ. Ai đó mà ta yêu thương, đôi khi phải dám để cho họ đi xa. Hoặc biết chờ đợi thật lâu. Đó là bằng chứng đích thực của tình yêu, có lẽ là bằng chứng duy nhất” - câu chuyện của Gouti. Khi đọc hết tác phẩm này rồi, ngồi ngẫm nghĩ lại, có lẽ bạn sẽ thấm thía nó hơn, tôi nghĩ nó ít nhiều có liên quan đến toàn bộ nội dung tác phẩm đấy. SPOIL NHẸ (dành cho bạn nào đọc rồi). Cá nhân mình thấy cả kế hoạch có những điểm phụ thuộc quá nhiều vào may mắn (ví dụ tình tiết người mẹ tìm thấy tấm vé máy bay, hay tình tiết Marianne hiểu ra toàn bộ vấn đề ở cuối truyện). Kết thúc chuyện tình cảm ở cuối cùng cũng khá là khiên cưỡng, giống như muốn Marianne hết kiếp gái ế vậy =.=. Ngoài ra vụ con thú bông biết nói, bạn nào hay đọc Reddit chắc lờ mờ đoán ra được rồi. *** Michel Bussi là một tác giả người Pháp, được biết đến với việc viết tiểu thuyết ly kỳ, đồng thời là nhà phân tích chính trị và Giáo sư Địa lý tại Đại học Rouen, nơi ông lãnh đạo một Cơ sở Nghiên cứu Khoa học và Kỹ thuật Công cộng tại Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia Pháp, nơi ông là chuyên gia về địa lý bầu cử. Tác phẩm: Hoa Súng Đen Mẹ Đã Sai Rồi Xin Đừng Buông Tay ... Mời các bạn đón đọc Mẹ Đã Sai Rồi của tác giả Michel Bussi.
Nhà Băng
“NHÀ BĂNG” , nguyên tác tiếng Anh “The money changers”, người dịch Vũ Đình Phòng, Nhà Xuất bản Hà Nội, xuất bản năm 1996. Nếu anh giàu tức là anh nghèo Bởi anh sẽ giống như con lừa còng lưng Dưới những thỏi vàng đè nặng Anh phải vác tiền bạc của cải Nhưng chỉ trên một quãng đường Rồi cái chết sẽ giải tỏa cho anh khỏi nỗi nhọc nhằn đó. *** Nhiều người vẫn còn giữ lại ấn tượng lo âu, dai dẳng trong hai ngày hôm đó của tháng Mười. Hôm ấy là thứ Ba, Ben Rosselli, chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc Ngân hàng Thương mại số một Hoa Kỳ, đồng thời là cháu nội của cố sáng lập viên nhà băng này đã công bố một tin ghê rợn. Tin này lập tức loan truyền khắp các phòng ban và ra cả bên ngoài. Hôm sau, thứ Tư, người ta phát hiện ra một vụ ăn cắp ngay tại chi nhánh chính của Ngân hàng đóng ngay ở trung tâm thành phố, sự kiện này mở đầu cho một loạt sự kiện nối tiếp nhau như phản ứng dây chuyền, đầy bất ngờ, dẫn đến một thảm họa tài chính, đến một bi kịch con người, đến một cái chết.   Khi Tổng giám đốc Ben Rosselli gọi điện cho một số các quan chức thân cận dưới quyền, chưa ai đoán được ông định nói điều gì. Một số nhận được lời triệu tập trong lúc họ ăn sáng ở nhà, số khác vào lúc họ bước vào phòng giấy. Dĩ nhiên đó là những quan chức cấp cao nhất nhà băng, nhưng Ben Rosselli còn triệu tập cả một số nhân viên kỳ cựu mà ông vẫn thường coi là bạn bè thân thiết. Tất cả đều nhận được câu triệu tập y hệt nhau: "Mời đến hội trường họp lớn trong Tòa nhà cao ốc vào mười một giờ sáng nay."   Đó là tên gọi trụ sở công khai của Ngân hàng Thương mại số một Hoa Kỳ. Đúng giờ quy định, khoảng hai chục người đã tề tựu trong phòng họp. Trong lúc chờ đợi, họ vẫn đứng bàn tán xôn xao, không ai quả quyết kéo ghế ra ngồi. Đột nhiên một tiếng nói to làm mọi người ngừng trò chuyện:   - Ai cho phép bác làm chuyện này? Các cặp mắt quay cả lại nhìn người vừa nói câu đó: Roscoe Heyward, Phó tổng giám đốc, đặc trách khu vực các tài khoản. Ông ta quát hỏi bác quản lý nhà ăn dành cho các quan chức cao cấp của nhà băng, lúc này đang rót rượu Xeres ra ly. Đây là thứ rượu quý đặc biệt của Tây Ban Nha. Là cấp lãnh đạo cao, Roscoe Heyward nổi tiếng là người nghiệt ngã trong công việc theo đúng các khuôn phép của nhà băng. ... *** Arthur Hailey (người Anh có quốc tịch Canada) (1920 - 2004) là tác giả của mười một cuốn best-sellers, trong đó có "Bản tin chiều" đã được dựng thành phim. Ông có 11 tiểu thuyết bán rất chạy được in ở 40 quốc gia với 170 triệu bản. Hailey được coi là người trường vốn trong sự nghiệp sáng tác. Những cuốn truyện ông viết đã vượt khỏi quê hương, được xuất bản trên 40 nước với hơn 170 triệu bản. Điểm nổi bật trong tác phẩm của ông là những nhân vật có xuất xứ rất tầm thường nhưng khi bị đẩy vào hoàn cảnh bi hùng đã vượt lên thành một số phận khác.  Sinh ngày 5/4/1920, Hailey sớm phải bỏ học ở tuổi mười bốn, bởi cha mẹ không đủ tiền chu cấp ăn học cho con trai. Sau đó, chàng trai Arthur trở thành phi công trong quân chủng Hoàng gia Anh trong đại chiến 2. Năm 1947, nhà văn tương lai rời bỏ xứ sở sương mù đến Canada và nhập quốc tịch tại đây. Thời gian đầu nơi đất khách, Hailey phải kiếm sống như một nhân viên tiếp thị cho nhà máy sản xuất máy kéo. Được một thời gian thì việc viết lách đã cám dỗ Hailey. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông là The Final Diagnosis, xuất bản năm 1959, kể về một bác sĩ chẳng may gây ra cái chết với một bé sơ sinh.  Mải mê với những con chữ trong một thập kỷ, rồi ông trở về công việc kinh doanh, chỉ ngồi vào bàn viết như một thú vui. Bà vợ của Hailey cho biết, nhà văn rất khiêm tốn và giản dị, nhưng ông có một niềm hân hoan đặc biệt khi đọc những bức thư của độc giả tán dương tác phẩm mình. Hậu duệ của ông dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tưởng nhớ ông vào tháng giêng theo đúng nguyện ước của người quá cố. Mười bốn tuổi đã nghỉ học vì cha mẹ không đủ tiền cho ông đi học tiếp, Arthur Hailey tham gia thế chiến thứ 2 với tư cách là phi công trong không lực hoàng gia Anh và trở thành nhà văn khi xuất bản tác phẩm đầu tay The final diagnoisis vào năm 1959.  Arthur Hailey có cách viết tiểu thuyết rất hấp dẫn, mô tả những người bình thường trong hoàn cảnh bất thường. Năm 2001 ông nói với hãng tin AP: "Tôi không thật sự tạo ra ai cả. Tôi chỉ lấy từ đời thật". Một số tác phẩm của ông đã được ra tiếng Việt như Phi trường, Bản tin chiều, Trong khách sạn... Mời các bạn đón đọc Nhà Băng của tác giả Arthur Hailey.